Editor: Ngân Ngân
11.
Triệu Sóc nhìn chằm chằm Ân Ngôn Từ vài giây, đột nhiên cúi người xuống, hôn nhẹ một cái lên môi cô. Sau đó hoàn hảo lùi lại. Chỉ là chạm nhẹ vào môi cô một cái. Sau đó liền kết thúc.
Ân Ngôn Từ vừa cảm nhận được sự mềm mại thì ngay lập tức não cô như ngừng hoạt động, cả người cứng lại. Còn Triệu Sóc thì nhếch môi đắc ỳ nhìn Ân Ngôn Từ cười nói: “Còn thế này thì sao?”
Hai tay của cô thả lỏng muốn động cũng không đám động, chỉ mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Triệu Sóc. Sau khi sửng sờ một lát, đột nhiên Ân Ngôn Từ đẩy mạnh Triệu Sóc ra, cuộn người lại trên ghế salông, lớn tiếng nói :’Anh làm gì vậy?”
Triệu Sóc bị đẩy ra, nét mặt cũng không thay đổi nhiều, ngược lại còn rất bình thường, nói: “Anh thích em. Nên muốn hôm em.”
Ân Ngôn Từ: “…”
Nhìn vẻ mặt vô tội của Ân Ngôn Từ, Triệu Sóc liếm liếm môi, chậm rãi nói: “Còn chưa đủ.”
Nói xong, hắn nghiêng người về phía trước ôm lấy eo Ân Ngôn Từ kéo cô dậy, tay trái đè phía sau đầu cô, cúi người tiếp tục nụ hôn lúc nãy.
Bờ môi man mát tàn sát bừa bãi trên môi Ân Ngôn Từ, lâu lâu lại hôn một cách tỉ mỉ làm cô vừa luống cuống vừa sợ.
Tại sao Triệu Sóc lại hôn cô? Hắn đang suy nghĩ cái gì?
Nụ hôn của Triệu Sóc không phải chỉ là luốt qua rồi thôi nữa mà trở nên cuồng nhiệt hơn. Ân Ngôn Từ muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tạy lại bị Triệu Sóc giữ chặt. Hơi thở nam tính tràn ngập trong mũi cô, làm An Ngôn Từ vừa thẹn vừa giận. Tiệu Sóc thấy gò má của Ân Ngôn Từ đỏ hồng, giống như một con mèo nhỏ muốn cắn người, hài lòng cắn cắn môi cô rồi mới chậm rãi buông cô ra.
Ân Ngôn Từ đỏ mặt, nhìn chằm chằm Triệu Sóc nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh có biết anh đang làm cái gì không?”
Triệu Sóc hơi cúi xuống, tầm mắt dừng lại trên lỗ tai của Ân Ngôn Từ, không trả lời cô. Ân Ngôn Từ nhíu mày, lớn tiếng kêu: ” Triệu Sóc!”
Tầm mắt Triệu Sóc chuyển sang nhìn vào mắt Ân Ngôn Từ, nhếch môi khẽ cười nói: “Anh biết.”
Ân Ngôn Từ nhíu mài: “Vậy mà anh còn…”
Đôi mắt trong veo của Triệu Sóc xẹt qua một tia sáng, hắn vươn tay vuốt ve tai cảu Ân Ngôn Từ: “Vì anh thích em.”
“…”
Vì anh thích em..
Giọng nói không nặng không nhẹ, như nói một câu nói rất bình thường, nhưng lại như lấy cái gì cào nhẹ vào lòng Ân Ngôn Từ, một sự rung động không thể diễn tả bằng lời.
Mắt cô mở to, thấy Triệu Sóc nhìn cô cười. Cô ổn định lại tâm trạng, gạt tay Triệu Sóc ra, nói: “Nói chuyện cho cẩn thận, những lời dụ ngọt con gái này không có tác dụng đối với tôi, tôi chỉ là một con mèo.”
Triệu Sóc bật cười, nét đáng yêu hiện lên trên gương mặt hắn: “Anh biết em là một con mèo, tai mèo đã lộ ra rồi.”
Ân Ngôn Từ vội vàng sờ hai tai của mình, thật sự là hai tai mèo lông xù. Cô sợ hãi tới mức nhảy lên: “Hệ thống, tại sao tai mèo lại lộ ra?”
Hệ thống lười biếng nói: “Là do cô xấu hổ.”
Ân Ngôn Từ: “….Chuyện đó cũng tính là xấu hổ?”
Hệ thống nở nụ cười thô tục: “Ký chủ, chỉ cần cô hơi động tình, tai mèo sẽ xuất hiện nha. Nếu như cô cùng nam chủ làm chuyện không thể miêu tả thì đuôi mèo cũng có thể sẽ bị lộ.”
Ân Ngôn Từ ︰ “. . .”
Đại gia, đây có được tính là bị hãm hại không?
Triệu Sóc cũng không cần mặt mũi nữa, nhích lại gần cô, thích thú vuốt ve tai Ân Ngôn Từ, nói: “Thật đáng yêu.”. Đầu Ân Ngôn Từ lắc tới lắc lui nhưng vẫn không thoát được tay của Triệu Sóc còn bị hắn ôm vào lòng.
” Bé ngoan, không được nhúc nhích.”
Quả nhiên Ân Ngôn Từ không còn dám động đậy, ngoan ngoãn tựa vào lòng Triệu Sóc.
12.
Ân Ngôn Từ cúi đầu, cô mím chặt môi, không nói gì.
Cô có thể nằm trong lòng Triệu Sóc một cách yên tĩnh như vậy, thì nhất định cũng có tình cảm với hắn. Nhưng mà hiện tại cô không thể không khẳng định tình cảm của mình đồi với Triệu Sóc là bởi vì chính bản thân hắn hay là do Triệu Sóc lớn lên quá giống Âm.
Triệu Sóc vừa vuốt ve tai mèo của Ân Ngôn Từ vừa cúi đầu hỏi:
“Đang suy nghĩ cái gì ?”
Ân ngôn từ ngẩng đầu, nhìn Triệu Sóc nghiêm túc nói: “Tôi đã có người trong lòng. ”
Tay Triệu Sóc dừng lại một chút, chỉ sau vài giây lại khôi phục lại bình thường: “Anh biết.”
Ân Ngôn Từ nhìn hắn: “Sao anh biết?”
Giọng nói Triệu Sóc có chút mờ mịt: “Bởi vì em thường nhìn vào mắt anh rồi thẩn thờ. Anh nghĩ nhất định là đôi mắt của anh và người đó rất giống nhau.”
Ân Ngôn Từ nhìn thấy ánh mắt yên tĩnh dịu dàng của Triệu Sóc bổng nhiên trở nên trầm mặc. Đôi mắt của hắn chỉ âm u vài giây lại đột nhiên lóe sáng. Triệu Sóc thu tay về, cúi đầu chăm chú nhìn Ân Ngôn Từ hỏi:
“Ngôn Từ, nếu như anh và người đó có nhiều điểm giống nhau. Em có phải cũng sẽ thích anh?”
Trong lòng Ân Ngôn Từ hơi có chút chua xót, cô né tránh tầm mắt của Triệu Sóc nhỏ giọng nói: “Ý anh là đôi mắt sao?”
Điểm Triệu Sóc và Âm giống nhau như đúc chỉ có đôi mắt. Triệu Sóc lắc đầu một cái, nhìn Ân Ngôn Từ chậm rãi nói: “Điểm giống nhau giữa anh va Âm không chỉ ngừng lại ở đôi mắt.”
Ân Ngôn Từ đột nhiên ngẩng đầu, cô nắm chặt cánh tay Triệu Sóc, viền mắt đột nhiên đỏ lên: “Anh nói ai?”
Môi Triệu Sóc mấp mái:
“Âm.”
Ân Ngôn Từ càng dùng sức cầm lấy cánh tay Triệu Sóc, giọng nói cũng có chút rung rẩy: “Sao anh lại biết Âm?”
Triệu Sóc nhìn thấy trạng thái kích động của Ân Ngôn Từ, trong lòng có chút chua xót lại có chút đố kị không thể nói ra. Hắn tách từng ngón tay của Ân Ngôn Từ ra sau đó lại ôm cô vào lòng:
“Trong lúc mơ thấy em, anh luôn cảm giác mình là một người khác. Người đó gọi là Âm. Vì vậy, anh thường tự hỏi mình, thật ra anh là ai? Là Triệu Sóc hay là Âm?”
Nhìn thấy trong đôi mắt của Ân Ngôn Từ chứa đầy nước mắt, Triêu Sóc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mắt cô rồi mới tiếp tục nói:
“Bất quá, bây giờ nhớ lại. Anh là ai cũng đã không còn quan trọng nữa. Nếu em thích Âm, anh chính là Âm. Nếu người em thích là Triệu Sóc, anh chính là Triệu Sóc. Người anh thích là em, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.”
Hai mắt Ân Ngôn Từ đầy nước mắt mờ mịt lắc đầu, nghẹn ngào nói không ra lời. Cô không biết vì sao Triệu Sóc lại có một phần kí ức cảu Âm, cô càng không biết vì sao trong thời gian ngắn như vậy Triệu Sóc lại thích cố. Cô chỉ biết bây giờ suy nghĩ trong đầu cô rất rối loạn.
Triệu Sóc dịu dàng xoa đầu Ân Ngôn Từ, thấp giọng nói: “Đừng khóc.”
Ân Ngôn Từ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Sóc ấp a ấp úng nói: “Tôi nghĩ tôi nên đi nghĩ ngơi một chút.” Triệu Sóc cong môi, buông Ân Ngôn Từ ra, dịu dàng nói: “Đi đi, hai ngày nay em cũng cực khổ rồi.”
Ân Ngôn Từ khịt khịt mũi, cúi đầu đi vào phòng ngủ. Vừa vào tới phòng, cô liền lau khô nước mắt hỏi hệ thống: “Chuyện này là sao?”
Hệ thống thở dài nói: “Cô thật sự không phát hiện những chuyện này có liên quan sao?”
Đầu tiên Ân Ngôn Từ lắc đầu, sau đó lại như hiểu mà không hiểu hỏi: “Hắn là chuyển thế của Âm sao?”
Hệ thống: “Có thể nói như vậy. Âm đã không còn tổn tại một cách hoàn chỉnh nữa, những nam chính mà cô nhìn thấy ở mỗi thế giới là một phần của Âm.”
Hệ thống chỉ mới nói nửa câu, đội nhiên Ân Ngôn Từ cúi đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
13.
Bây giờ cô mới hiểu rõ được ý nghĩa mà cô nhỉ thấy một phần thân thể của Âm qua mỗi thế giới.
Nam chính ở mỗi thế giới, đầu là Âm nhưng lại cũng không phải Âm. Bọn họ chỉ là một phần của Âm, cũng có thể chỉ là một kiếp của Âm. Điều cô cần làm là cùng Âm trải qua từng thế giới để cuối cùng có thể gặp được Âm hoàn chỉnh.
Chỉ là, Ân Ngôn Từ ngửa đầu hỏi hệ thống: “Vậy ở thế giới Tây Du cũng như vậy sao? Tôi và Hầu ca từ đầu đến cuối chỉ là huynh đệ.”
Hệ thống lười biếng nói: “Tôn Ngộ Không đương nhiên không phải là hóa thân của Âm. Thế giới đó chỉ là để cho tâm tình của cô được thả lỏng, thuận lợi vượt qua nhiệm vụ ở một thế giới. Tất nhiên, cũng coi như là một giấc mơ cô trở thành anh hùng cái thế trọn vẹn.”
Ân Ngôn Từ hít hít mũi, tức giận nói: “Cậu mà cũng có lòng tốt như vậy?”
Hệ thống lên giọng: “Tôi nói rồi chúng ta quan hệ cả hai củng có lợi, xem như là đồng đội.
Tại sao tôi không thể có lòng tốt chứ? Cô cũng không suy nghĩ một chút, từ khi bắt đầu đến hiện tại, có lần nào tôi không giúp cô?”
Ân Ngôn Từ nghiêm túc suy nghĩ một chút, đúng như vậy thật. Tuy rằng cái hệ thống Nhị Cẩu Tử này thỉnh thoảng rất vô lý, nhưng rất nhiều lúc ở thời khắc mấu chốt sẽ giúp đỡ cô. Chỉ có một chút không thể nhẫn nhịn được chính là rất keo kiệt.
Bày đặt có một cái hệ thống cửa hàng, nhưng cái gì cũng không cho cô mà còn bắt cô dùng điểm để đổi. Quan trọng là điểm thì ít như vậy, đồ vật trong cửa hàng thì lại rất quý giá. Ân Ngôn Từ suy nghĩ, không nhịn được vạch trần hệ thống.
Nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, trong lòng cô thấy thoải mái hơn nhiều. Ân ngôn Từ nằm trên giường, gối đầu lên tay, suy nghĩ về những chuyện đã xãy ra ở mỗi thế giới.
Đúng lúc này hệ thống lại nhảy ra nói chuyện bát quái:
“Tôi nói nè ký chủ tỷ tỷ, cô đã biết nam chính ở mỗi thế giới đều là một phần của Âm, đừng có thuận tiện đi in relationship nhé. Nhìn hai người tương thân tương ái, thật sự tôi rất khó chịu đó.”
Khóe môi Ân Ngôn Từ vươn lên, vẻ mặt thoải mái rất nhiều: “Tôi biết.”
Ở thế giới trước cô chưa cho Chu Dư Chính được một tình yêu thật sự, cô không muốn ở thế giới này, lại mang đến cho Triệu Sóc sự tiếc nuối. Chỉnh cần là người cô yêu thì cho dù chỉ giống một đôi mắt cô cũng phải cùng hắn đi hết cuộc đời này.
Ân Ngôn Từ nằm trên giường một lát, đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Triệu Sóc ngồi ở trên ghế salông không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe được tiếng mở cửa phóng ngủ thì ngẩng đầu lên.
Ân Ngôn Từ nhìn Triệu Sóc giọng nói nhẹ nhàng: “Triệu Sóc, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Triệu Sóc thấy Ân Ngôn Từ trước và sau như hai người khác nhau, không kiềm chế được nhiu mày, giọng nói cũng không tự chủ được gấp gáp hơi một chút: “Em hỏi đi.”
Ân Ngôn Từ đi tới nguồi xuống bên cạnh Triệu Sóc, sau đó nhìn chằm chằm Triệu Sóc hỏi: “Chuyện anh và Bạch Thuần yêu nhau 7 năm là thật sao?”
Giồng như đã đoán ra được cái gì, đôi mắt Triệu Sóc đột nhiên sáng lên, giọng nói cũng vui vẻ lên nói: “Chỉ có hai tháng và chỉ có nắm tay.”
Đôi mắt Ân Ngôn Từ mở to, có chút ngạc nhiên: “Không phải bảy năm sao? Mọi người đều nói hai người đã yêu nhau 7 năm.”
Triệu Sóc đưa tay sờ sờ lỗ tai đã biến hóa trở về của Ân Ngôn Từ, dịu dàng nói: “Tụi anh biết nhau 7 năm, quen nhau 2 tháng. Lý do quen nhau là bởi vì cô ta đã từng đóng một bộ phim cổ trang, rất giống em trong mơ.”
Ân Ngôn Từ bây giờ đã hiểu, bởi vì nhân vật Bạch Thuần đóng trong phim cổ trang rất giống cô nên hắn mới nghĩ rằng người trong mơ kia là có thật, nên mới thuận lý thành chương (nghĩa là làm theo điều hiển nhiên) cùng người đó ở bên nhau. Lý do này, cũng thật là.
Ân Ngôn Từ không theo lẽ thường hỏi: “Cô ta lớn lên cũng rất xinh đẹp, anh không thể nào chỉ nắm qua tay của cô ta? Khi nãy lúc anh hôn tôi, động tác cũng rất thành thạo.”
Ân Ngôn Từ hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả sau khi cô nói ra những lời này, chỉ lo nhìn Triệu Sóc với vẻ không cam lòng.
14.
Triệu Sóc cưng chiều nhìn cô: “Muốn thân thiết với em, đó là bản năng của thân thế anh. Còn nói đến kỹ thuật có thành thạo hay không, còn phải xem người đó là ai. Nếu như đối phương là em thì…”
Triệu Sóc nói đến đây liền bước lên phía trước, Ân Ngôn Từ nhanh chóng lùi lại tránh né. Cô đưa tay lên ngăn cản Triệu Sóc: “Muốn nói gì thì nói đừng có động tay động chân.”
Triệu Sóc nhếch môi cười, có chút mê hoặc: “Được, động khẩu không động thủ.”
Ân Ngôn Từ thấy Triệu Sóc vô lại như thế, dứt khoác đứng rất xa nói chuyện cùng hắn: “Em sẽ không hỏi về những chuyện trước kia của anh, mặc kệ trược dây anh củng ai trải qua cái gì, bắt đầu từ bây giờ, Triệu Sóc anh là người của Ân Ngôn Từ em. Anh phải đối với em tam tòng từ đức, hiểu chưa?”
Triệu Sóc rất phối hợp gật đầu: “Hiểu rồi.”
Ân Ngôn Từ thỏa mãn gật gật đầu: “Được rồi. Chuyện bây giờ chúng ta phải làm là nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó chọn kịch bản, một tay làm cho anh trở thành Ảnh đế.”
Triệu Sóc nhíu mày khó chịu: “Tại sao nhất định phải trở thành anh đế?”
Ân Ngôn Từ chốp chốp mắt nói: “Làm Ảnh đế không tốt sao?”
Triệu Sóc nhìn Ân Ngôn Từ cưới nói: “Em thích là tốt rồi.”
Ân Ngôn Từ rất hài lòng với biệu hiện thê nô (ý là cuồng vợ) của Triệu Sóc, cô ngoắc ngoắc ngón tay với Triệu Sóc mê hoặc nói: “Tất nhiên là trước khi trở thành ảnh đế, chúng ta phải thỏa thuận trước. Chẳng hạn như không được mập mờ cùng với diễn viên nữ, không được tiếp những nhà đầu tư lớn.”
Triệu Sóc đứng dậy bước nhanh đến bên cạnh Ân Ngôn Từ, đưa tay kéo cô về phía mình: “Quản lý của anh là em, bạn gái của anh cũng là em. Tất cả còn không phải do em quyết định sao?”
Ân Ngôn Từ thoả mãn nhón chân hôn lên má Triệu Sóc một cái: “Vậy thì tốt.”
Tình cảm cá nhân đã xong, giờ chỉ còn chuyện quan trọng là dốc sức vì sự nghiệp thôi.
Khoảng thời gian sau đó, Ân Ngôn Từ lại nhận cho Triệu Sóc một kịch cổ trang lớn.
Bởi vì chỉ có một nữ chính nên diễn viên nam rất nhiều, mà lại còn nhiều phân đoạn.
Quan trọng nhất chính là, đạo diễn của bộ phim này là một đạo diễn nổi tiếng trong giới – Từ Nham, không thích diễn viên sử dụng người đóng thế. Vì vậy, muốn vào đoàn phim này, diễn viên không chỉ có diễn suất tốt mà thân thể còn phải có tố chất thân thể mới qua ải được.
Sau khi thử luyện tập trước gương một lần, Ân Ngôn Từ bắt đầu lôi kéo Triệu Sóc đi rèn luyện. Nhưng sau khi luyện tập hai, ba lần, Ân Ngôn Từ phát hiện, hình như cô đã lo lắng quá nhiều.
Tố chất thân thể Triệu Sóc tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, trái lại với cô, mỗi lần luyện tập đều mệt gần chết.
Đến ngày thử vai, Ân Ngôn Từ chuẩn bị cùng Triệu Sóc ra ngoài thì Bạch Thuần đột nhiên tình tới cửa, trên tay trợ lý phía sau cầm theo một sấp tiền.
Mặt mũi Bạch Thuần vểnh lên trời, vẻ mặt đầy sự khinh thường nhìn Triệu Sóc: “Tôi biết gần đây anh rất túng quẫn, cũng không nhận được kịch bản nào. Vì thế, số tiền này cho anh, tôi chỉ có một yêu cầu. Đó là hi vọng người quản lý của anh – chị Mai, không cần lại cứ làm phiền tôi.”
“Chờ đã!”
Ân Ngôn Từ ở phía sau Triệu Sóc xông ra, cắt lời Bạch Thuần: “Người đẹp, cô có phải đã hiểu lầm gì không, chị Mai đã không còn là quản lý của Triệu Sóc, tất cả những hành động của chị ta cũng không liên quan đến Triệu Sóc nữa.”
Bạch Thuần nhìn cô gái xinh đẹp bất thình lình xông ra từ sau lưng Triệu Sóc, sau khi sửng sốt một giây đáy lòng nảy sinh địch ý, cô ta nhìn chầm chầm Ân Ngôn Từ hỏi: “Cô là ai?”
Ân Ngôn Từ đang muốn báo đại danh của mình, nhưng mà Triệu Sóc lại dịu dàng nắm lấy tay cô, nhìn Bạch Thuần lạnh nhạt nói: “Bạn gái của tôi, Ân Ngôn Từ.”
Ân Ngôn Từ kinh ngạc liếc mắt nhìn Triệu Sóc, không phải chuyện này trong giới diễn viên đếu được giấu kín sao? Tại sao Triệu Sóc lại thẳng thắng nói ra như thế?”
15.
Bạch Thuần nghe được Ân Ngôn Từ là bạn gái Triệu Sóc, đôi mắt trợn to lên nhìn chằm chằm Ân Ngôn Từ rất lâu, sau đó chợt cười to nói:
“Triệu Sóc, hiện tại anh đã thật sự sa ngã rồi hả? Cô gái này là ai? Trong giới diễn viên không có người nào như vậy, anh muốn dựa vào cô ta để đi lên, có phải là tính sai rồi không?”
Triệu Sóc nhếch môi, giống như cười mà như không cười nói: “Hửm, cô ấy đúng thật là không phải diễn viên, nhưng mà tôi đúng là muốn dựa vào cô ấy để đi lên.”
Thấy biểu hiện nghiêm túc của Triệu Sóc, giọng điệu cũng không giống làm bộ, Bạch
Thuần lại nhìn kĩ Ân Ngôn Từ một lần nữa, giống như muốn nhìn ra một cái lỗ trên người cô.
Sau khi nhìn một lát, cô ta đột nhiên đổi giọng nói: “Triệu Sóc, anh phải hiểu. Trong giới diễn viên có nhiều cô gái xinh đẹp hơn nhiều, người giống như cô ta có thể có một đống.”
Ân Ngôn Từ nghe xong, nhếch môi: “Cảm ơn lời khen. Người đẹp tất nhiên là rất nhiêu nhưng mà xinh đẹp còn có thể may mắn trở thành bạn gái Triệu Sóc chỉ có một mình tôi.”
Ân Ngôn Từ không hề khiêm tốn khen ngợi chính mình, còn thuận tiện khen ngợi Triệu Sóc, hắn nắm chặt tay của cô, cười đến híp mắt ở bên cạnh.
Bạch Thuần nhìn hai người đứng đối diện cười đến hài lòng như vậy thì đột nhiên có chút khó chịu: “Ân Ngôn Từ đúng không? Hiện tại cô là bạn gái của Triệu Sóc không sai, nhưng cô có biết bạn gái trước kia của hắn là ai không? Lẽ nào cô không để tâm tới những chuyện Triệu Sóc đã làm với bạn gái trước kia sao? Bao gồm ca những hành động thân mật?”
Trong lòng Ân Ngôn Từ lặng lẽ thở dài, phụ nữ nha, quả nhiên rất thích dùng những thứ này rêu rao.
Cô nhíu mày, quay đầu nhìn Triệu Sóc cười híp mắt nói: “Tất nhiên là em không để tâm đến những việc anh và bạn gái trước đã làm, chỉ đơn giản là nắm tay, làm sao mà em có thể hẹp hòi tính toán như vậy? Anh nói có đúng ko?”
Triệu Sóc nhìn gương mặt giảo hoạt của Ân Ngôn Từ, nhếch môi, cúi đầu hôn lên mặt Ân Ngôn Từ một cái rồi mới nói: “Em nói đều đúng.”
Nhìn thấy hành động thân mật vừa nói vừa cười của hai người, Bạch Thuần đố kị, lưa giận cháy hừng hực. Tất cả người quen đều nghĩ rằng cô ta và Triệu Sóc quen nhau 7 năm, nhưng thực tế, thời gian cô ta và Triệu Sóc ở bên nhau không tới hai tháng. Hơn nữa trong hai tháng này, Triệu Sóc chỉ nắm tay cô ta có mấy lần, còn là do cô ta chủ động kéo tay Triệu Sóc. Đừng nói chi đến những lúc ở cùng một chỗ sẽ làm gì, hành động mập mờ đều không có.
Nhưng tại sao đối với cô gái này, Triệu Sóc lại hành động thân mật như vậy? Thậm chí còn chủ động hôn cô? Bạch Thuần có chút không cam lòng.
Chia tay là do cô ta nói, không sai, nhưng nếu Triệu Sóc đổi xử vối cô ta tốt hơn một chút, cố gắng hơn nữa, kiếm được nhiều tiền hơn thì cô sẽ nói chia tay sao?
Nhìn chằm chằm Ân Ngôn Từ một lúc, đột nhiên Bạch Thuần nói với Triệu Sóc: “Triệu Sóc, em đã nghĩ kĩ. Số tiền này trước tiên để cho anh dùng, để chị Mai liên lạc với em. Em sẽ giúp anh sắp xấp một bộ phim mới, chúng ta vẫn giống như trước kia.”
Ân Ngôn Từ nhìn thấy sau khi Bạch Thuần nói ra những lời này, vẻ mặt ]trở lý phía sau sững sờ ngẩn ra. Sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa tay kéo kéo vạt áo Bạch Thuần. Rỏ ràng đây chính là do mình Bạch Thuần bất ngờ đổi ý mà thôi.
Nhưng mà tại sao lại đột nhiên đổi ý, là do nhìn thấy cô và Triệu Sóc bên nhau, bị kích thích rồi à.
Triệu Sóc nhìn lướt qua Bạch Thuần, cúi đầu nắm chặt tay Ân Ngôn Từ, lạnh nhạt nói:
“Không cần. Bạn gái của tôi đã giúp tôi nhận một kịch bản mới rồi. Chúng tôi hiện tại muốn đi công việc, không rảnh tiếp cô, sau này cũng không.”
Vừa nói xong, , Triệu Sóc liền nắm tay Ân Ngôn Từ bước về phía trước. Ân Ngôn Từ quay đầu lại liếc nhìn Bạch Thuần, trên mặt cô ta vẫn là vẻ mặt không tin được.